
Mùa thu về, lá vàng rơi đầy sân trường, và tình cảm cũng như ánh nắng – nhẹ nhàng mà âm ỉ, chẳng ai hay.
Anh và em bắt đầu thân hơn từ những chiều ngồi ở ghế đá sau thư viện. Anh kể chuyện bóng rổ, em kể chuyện mèo Mực và những dòng nhật ký chưa từng ai đọc. Cả hai cùng cười – nhẹ như nắng thu.
Nhưng nắng ấm… đôi khi lại khiến ai đó thấy bỏng.
Cô ấy – Hoa khôi ngành Truyền thông – bắt đầu nhận ra… anh đã thay đổi.
Anh không còn mỉm cười mỗi lần cô ấy đến gần.
Không còn trả lời tin nhắn ngay.
Không còn chủ động rủ đi dự hội thảo.
Và tệ nhất – trong lần cô ấy tình cờ nhìn qua cửa lớp học – anh đang đứng cạnh em, đưa em một cốc trà sữa, mắt ánh lên nụ cười mà cô ấy chưa từng được thấy.
Đó là lần đầu tiên… ánh sáng của cô ấy bị lu mờ.
Và cô không chấp nhận điều đó.
Rồi chuyện gì đến cũng đến.
Tuần lễ truyền thông. Em được phân công chụp ảnh hậu trường. Em chẳng quen ai trong nhóm. Cô ấy là leader.
Sân khấu rực rỡ. Người người tấp nập.
Còn em – chỉ là một mảnh ghép nhỏ lạc lõng giữa nhóm hậu trường đông đúc.
Tên em được phân vào mục “nhiếp ảnh hậu trường”. Em gật đầu nhận việc – dù chưa từng thân ai trong nhóm.
Ngay buổi họp đầu tiên, cô ấy – hoa khôi ngành Truyền thông, leader của cả sự kiện – ngồi ở giữa, mắt liếc nhẹ qua em. Không nụ cười. Không một lời chào hỏi.
“Em có máy ảnh à?” – một cô bạn lên tiếng, giọng nửa giễu cợt.
“Máy cơ hay là… chụp điện thoại?” – cô ta phá lên cười.
Không khí rộ lên tiếng cười khúc khích – nhỏ thôi, nhưng đủ để khiến cổ em nóng ran.
Một người khác tiếp lời:
“Bấm máy mà run thế kia chắc out nét hết chứ canh gì nổi.”
Em đứng im.
Tay siết nhẹ quai máy ảnh, cắn môi.
Không muốn cãi. Không muốn đôi co. Em chỉ muốn làm việc cho xong, rồi biến khỏi chỗ này.
Còn cô ấy – vẫn im lặng. Nhưng ánh mắt sắc như lưỡi dao lướt qua em – và cái nhếch môi ấy… nói rõ một điều:
“Tôi muốn xem cô thất bại.”
Em giơ máy lên, bấm vài tấm, nhưng ngón tay bắt đầu run. Cảnh vật mờ đi sau lớp kính. Không phải vì ánh sáng – mà vì cảm giác nghẹn ở cổ họng. Bầu không khí nặng nề như đè lên vai áo mỏng của em.
Và rồi… giọng nói ấy vang lên – trầm, mạnh và rõ ràng giữa đám đông:
“Tôi tưởng đây là sân chơi truyền thông – chứ không phải nơi bắt nạt.”
Tất cả khựng lại.
Ánh mắt em mở lớn. Máy ảnh trên tay suýt rơi.
Giọng anh vang lên – rõ, trầm và lạnh:
“Mấy người đang làm gì vậy?”
Không ai trả lời. Những tiếng cười rúc rích ban nãy tắt lịm. Không khí đông cứng như vừa có một cơn gió lạ lùng lướt qua.
Anh đứng chắn trước em – cô gái đang cúi đầu cầm máy ảnh – như một tấm khiên lặng lẽ.
“Đây là cách mà các người thể hiện bản thân trong một sự kiện dành cho sinh viên à? Bằng cách hạ thấp người khác?”
Cô gái kia – hoa khôi ngành Truyền thông – bắt chéo tay, nhếch môi đầy thách thức:
“Em chỉ muốn bạn ấy trưởng thành hơn thôi. Có gì sai khi giúp một người kém cỏi hiểu ra vị trí của mình?”
Anh quay sang, đôi mắt không còn là ánh nắng ấm – mà là một vệt sáng sắc như dao cắt.
“Không ai trưởng thành bằng cách bị nhấn chìm trong nhục nhã.”
“Và em ấy – không cần phải thay đổi để vừa mắt bất kỳ ai cả. Càng không cần sự ‘giúp đỡ’ độc ác được ngụy trang bằng nụ cười của em.”
Một vài sinh viên gần đó bắt đầu xì xào. Cô ấy thoáng khựng lại, nhưng cố giữ vẻ bình tĩnh.
“Anh đang bênh vực cô ấy?” – cô hỏi, giọng gằn nhẹ.
“Không.” – anh đáp, vẫn đứng sát bên em – “Anh đứng về phía đúng. Và cô ấy – xứng đáng được tôn trọng hơn bất kỳ ai khác ở đây.”
Sau hôm đó… em như được kéo ra khỏi cái bóng.
Không phải vì anh lên tiếng. Mà vì anh đã nhìn thấy em – thật sự.
Anh không chỉ là ánh sáng nữa.
Anh là người che gió, chắn mưa cho em – cô gái hay cúi đầu, hay viết lách, hay ngồi một mình.
Em vẫn không nổi bật. Nhưng khi đi cạnh anh, em không còn thấy mình là chiếc bóng nữa. Em là… chính em – và điều đó là đủ.