
Có lẽ ai trong chúng ta cũng từng trải qua một giai đoạn tưởng chừng như mình đang sống hết mình, nhưng thực chất lại bị cuốn vào vòng xoáy không có điểm dừng. Tôi cũng từng như vậy. Tôi nghĩ rằng càng bận rộn thì càng chứng tỏ mình quan trọng, càng nhiều việc thì càng khẳng định được giá trị bản thân. Nhưng rồi một ngày, tôi nhận ra mình không còn đang tận hưởng cuộc sống nữa, mà chỉ đang gồng mình chạy cho kịp nhịp. Và sự thật là, tôi đã mất cân bằng từ lúc nào không hay.
Khi nhìn lại, tôi mới thấy những dấu hiệu ấy không hề khó nhận ra, chỉ là tôi đã cố tình phớt lờ chúng. Cơ thể tôi bắt đầu báo động trước tiên. Dù ngủ đủ giấc, sáng dậy tôi vẫn thấy nặng nề, mệt mỏi, cảm giác như mình vừa trải qua một cuộc chạy marathon trong giấc ngủ. Tôi dễ cáu gắt hơn, mất kiên nhẫn với những điều nhỏ nhặt. Ngồi trước màn hình máy tính, đôi mắt mỏi rã rời, nhưng tâm trí lại không thể ngừng suy nghĩ.
Tệ hơn nữa là công việc len lỏi vào từng khoảnh khắc riêng tư. Tôi mang deadline vào bữa cơm, mang những cuộc họp chưa giải quyết xong vào giấc ngủ, mang áp lực từ email vào những cuộc trò chuyện gia đình. Có những lúc, ngồi giữa bạn bè mà tâm trí tôi như ở một thế giới khác, nghĩ về báo cáo, khách hàng, con số. Và thế là dần dần, khoảng cách vô hình xuất hiện giữa tôi và những người thân yêu.
Rồi tôi cũng nhận ra một điều đáng buồn: những điều từng mang lại niềm vui cho tôi giờ lại trở thành gánh nặng. Trước đây, tôi có thể hứng thú ngồi hàng giờ với một cuốn sách hay, nhưng nay vừa mở ra vài trang đã thấy không yên lòng. Âm nhạc từng là nơi tôi tìm đến để giải tỏa, vậy mà giờ bật nhạc lên cũng chỉ để lấp đầy khoảng trống chứ không còn cảm xúc. Thể thao từng là niềm vui mỗi chiều, nhưng sau một ngày dài, tôi viện lý do mệt mỏi để bỏ qua. Tôi biết mình đang mất dần sự kết nối với chính bản thân.
Khoảnh khắc tôi thật sự “thức tỉnh” là khi một buổi tối ngồi nhìn vào gương, tôi không nhận ra mình nữa. Đôi mắt thâm quầng, khuôn mặt căng thẳng, nụ cười biến mất. Tôi tự hỏi: mình đang cố gắng vì điều gì? Thành công mà tôi theo đuổi liệu có còn ý nghĩa nếu đánh đổi bằng sức khỏe, tình cảm và cả niềm vui sống?
Điều may mắn là tôi không chọn cách trách móc bản thân. Thay vì nói “tại sao mày lại yếu đuối như vậy”, tôi coi đây như một lời nhắc nhở. Cơ thể và tâm trí chỉ đang muốn tôi dừng lại, nhìn lại, và sắp xếp lại mọi thứ. Tôi bắt đầu hành trình tìm lại sự cân bằng.
Tôi học cách đặt ranh giới cho chính mình. Giờ làm việc thì hết mình, nhưng khi bước ra khỏi bàn làm việc, tôi cố gắng tắt hẳn công việc, không check mail liên tục, không tự ép mình phải trả lời ngay lập tức. Ban đầu điều này rất khó, vì tôi từng quen với việc “luôn sẵn sàng”. Nhưng rồi tôi nhận ra, thế giới sẽ không sụp đổ chỉ vì tôi trả lời trễ một tin nhắn. Điều duy nhất có thể sụp đổ, chính là sức khỏe và tinh thần của tôi.
Tôi cũng bắt đầu nuôi dưỡng những thói quen nhỏ, nhưng lại có sức mạnh bất ngờ. Mỗi sáng, tôi tự thưởng cho mình một tách cà phê, ngồi yên không điện thoại, không laptop, chỉ hít thở và quan sát ánh sáng ban mai. Buổi chiều, tôi cho phép bản thân đi bộ chậm rãi quanh khu phố, để cơ thể được vận động, để đầu óc được thoát khỏi không gian chật chội. Đôi khi, chỉ cần mười phút nhắm mắt, buông bỏ mọi suy nghĩ, tôi đã thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Tôi kết nối lại với những người thân yêu. Tôi gọi cho mẹ nhiều hơn, hẹn bạn bè cà phê thay vì chỉ “like” vài tấm hình trên mạng xã hội. Tôi ngồi ăn cơm cùng gia đình và tập trung thật sự vào câu chuyện trên bàn ăn. Những khoảnh khắc ấy, tưởng chừng đơn giản, lại giúp tôi tìm thấy sự bình yên mà bấy lâu nay mình thiếu.
Và quan trọng nhất, tôi cho phép mình nghỉ ngơi. Trước đây, tôi từng nghĩ nghỉ ngơi là lười biếng. Nhưng bây giờ, tôi hiểu rằng nghỉ ngơi là để tái tạo năng lượng. Nó giống như khi ta dừng lại bên đường để đổ thêm xăng, để có thể đi xa hơn, chứ không phải bỏ cuộc. Tôi học cách nằm xuống một buổi chiều cuối tuần, đọc một quyển sách không vì mục đích nào cả, hay đơn giản là ngủ một giấc thật sâu mà không cảm thấy có lỗi với ai.
Sau tất cả, tôi nhận ra cân bằng không phải là một đích đến cố định. Nó không giống như ta đi hết một con đường và rồi tuyên bố “tôi đã cân bằng”. Cân bằng là một hành trình, nơi mỗi ngày ta cần điều chỉnh một chút. Có ngày ta nghiêng về công việc nhiều hơn, có ngày ta dành trọn cho gia đình, có ngày ta dành riêng cho bản thân. Và điều đó hoàn toàn bình thường. Quan trọng là ta ý thức được sự điều chỉnh ấy, để không đi quá xa về một phía.
Giờ đây, tôi không còn đặt mục tiêu phải hoàn hảo. Tôi chỉ cần chắc chắn rằng mỗi ngày, tôi đều sống trọn vẹn hơn một chút, lắng nghe bản thân nhiều hơn một chút, và giữ cho mình đủ năng lượng để yêu thương, để làm việc và để tận hưởng. Bởi cuối cùng, thành công không chỉ nằm ở số tiền ta kiếm được, hay những vị trí ta đạt tới, mà còn ở việc ta có thể mỉm cười, hạnh phúc và tự do ngay trong chính cuộc sống của mình.