
Ánh sáng từ bức họa hoa Quả Ngọc trên vách đá vẫn rực cháy âm ỉ trong bóng tối của hang động. Năm người bạn đứng lặng im bên nhau – không ai nói gì, nhưng mỗi người đều cảm thấy mình vừa chạm vào một điều lớn lao hơn tất cả những gì họ từng tưởng tượng.
Ông lão – người giữ làng – quay lại, chậm rãi nói:
“Làng Mộc Uyên chưa bao giờ biến mất. Nó chỉ đang ngủ yên, đợi những người đủ lòng, đủ nhớ, đủ yêu thương quay lại đánh thức.”
“Giờ thì… câu hỏi là: các cháu muốn làm gì với điều mà các cháu vừa khám phá ra?”
Cả nhóm nhìn nhau.
Lan bước lên đầu tiên, giọng dịu dàng:
“Làng này… xứng đáng được sống lại. Không phải để trở thành nơi du lịch, mà là để lưu giữ điều đẹp nhất còn sót lại – ký ức, niềm tin, và ước mơ.”
Minh gật đầu, ánh mắt giờ không còn hoài nghi như trước:
“Thế giới ngoài kia đầy hỗn loạn, nhưng có những thứ như nơi này… cần được giữ nguyên – như là một phần của sự thật mà nhân loại đã quên.”
Thảo siết chặt tay:
“Mình muốn đưa những đứa trẻ đến đây. Để chúng biết có một nơi từng tồn tại vì hy vọng, chứ không chỉ vì sinh tồn.”
Long – lần đầu tiên không đùa giỡn – bước lên, đặt tay lên vai Quang, cười nhẹ:
“Quang, đây là hành trình của ông cậu. Nhưng từ giờ…sẽ là hành trình của chúng ta.”
Quang nhìn quanh hang động, rồi nhìn vào quyển sổ đã cũ nát. Anh hít một hơi sâu, rồi gật đầu:
“Tụi mình sẽ không công bố điều này. Nhưng sẽ quay lại – từng đợt, từng nhóm, từng câu chuyện.”
“Sẽ có một ngày, cái tên Kha Vọng không còn là lời thì thầm trong gió, mà là ngọn lửa trong tim những ai dám tin, dám tìm, dám bước đi.”
Ông lão mỉm cười – một nụ cười nhẹ như mây sớm, ấm như lửa đêm.
“Vậy là… các cháu đã chọn.”
Ông rút ra một chiếc hộp nhỏ bằng gỗ đen, trao tận tay Quang. Bên trong là một hạt giống hoa Quả Ngọc – khô nhưng vẫn lấp lánh như đá quý.
“Mang nó về. Trồng ở nơi mà trái tim các cháu cho là xứng đáng. Khi hoa nở, là lúc làng sống lại – không chỉ bằng đất đai, mà bằng ký ức được tiếp nối.”
Vài tuần sau…
Ở một góc nhỏ của ngọn đồi gần thành phố, nhóm bạn âm thầm trồng hạt giống ấy.
Không có máy quay. Không có truyền thông. Chỉ có đất, trời, và lời hứa.
Một ngày nào đó, nếu bạn thấy một bông hoa Quả Ngọc mọc lên giữa thành phố xô bồ – hãy biết rằng, vẫn còn có người giữ lời với Kha Vọng.
…..
Nhưng những điều chân thành – sẽ không bao giờ kết thúc.