
Ở một góc nhỏ của khuôn viên đại học, nơi hàng cây lặng lẽ rì rào trong nắng sớm, có một cô gái luôn ngồi đó – lặng im, chăm chú, và… dõi theo một người.
Anh – chàng trai mang ánh sáng rực rỡ của tuổi trẻ, của đam mê và tri thức – là “mặt trời” của khoa Kinh tế. Cao ráo, rắn rỏi với đôi chân vững vàng trên sân bóng rổ, đôi mắt sáng đầy tự tin và nụ cười khiến cả giảng đường như bừng lên. Anh luôn tỏa sáng theo cách riêng của mình – từ học bổng danh giá đến tài ăn nói cuốn hút, từ sự lịch thiệp đến lòng kiên trì không ai sánh bằng. Và anh thu hút tất cả ánh nhìn, kể cả một ánh nhìn thầm lặng… là em.
Bóng Râm Của Anh Là Nơi Em Đứng
Em – một cô gái năm nhất nhỏ bé, hay cười một mình, đeo cặp kính cận dày, thích viết lách và sống trong thế giới mộng mơ chỉ mình em biết. Em không nổi bật, không náo nhiệt, không có nhiều bạn bè – nhưng em có một trái tim biết rung động trước cái đẹp – và anh là nét đẹp mà em cất giữ cho riêng mình.
Ngày ngày, em ngồi ở thư viện, viết những dòng nhật ký mà chẳng ai đọc – ngoài em. Dòng chữ đầu tiên trong cuốn sổ ấy là:
“Hôm nay mình lại thấy anh ở sân bóng.”
Không phải hôm nào anh cũng ở đó, nhưng chỉ cần một lần bắt gặp dáng anh bật cao lên không trung, quả bóng rổ xoay nhẹ rồi xuyên qua vành rổ trong tiếng reo hò – tim em lại rung lên một nhịp lạ.
Em thích nhất là lúc anh ngồi đọc sách ở căng tin – một mình. Không điện thoại, không xao nhãng. Ánh nắng lọt qua khe cửa sổ rọi lên vai áo trắng tinh khôi của anh, khiến anh giống như một nhân vật bước ra từ tiểu thuyết mà em chưa từng dám viết.
Em ghi lại tất cả – dáng anh nghiêng đầu đọc sách, đôi tay xoay cây bút, hay ánh mắt khi anh nhìn xa xăm. Anh là ánh sáng. Còn em, chỉ là một cái bóng nhỏ bé lặng lẽ phía sau. Nhưng em không buồn vì điều đó. Em chọn đứng sau để anh luôn toả sáng, như một điều hiển nhiên đẹp đẽ.
Nhưng rồi ánh sáng ấy lại có một người khác ở bên.
Cô ấy – hoa khôi ngành Truyền thông – là hình ảnh hoàn hảo của sự nổi bật: xinh đẹp, cá tính, tự tin, và chưa bao giờ lùi bước trước điều mình muốn. Cô ấy biết anh là trung tâm, và cô ấy cũng muốn mình là quỹ đạo xoay quanh trung tâm đó. Chủ động bắt chuyện, cùng ăn trưa, cùng tham gia các sự kiện, cô ấy luôn hiện diện cạnh anh như thể thế giới này vốn dĩ sắp đặt như vậy.
Còn em, vẫn là cô gái ngồi sau lớp học, chăm chú ghi chép từng lời giảng – thỉnh thoảng lén liếc sang phía anh, chỉ để ghi lại một khoảnh khắc thật nhỏ – nụ cười thoáng qua khi anh hiểu bài, hay cách anh nghiêng người lắng nghe giảng viên.
Em chưa từng nghĩ mình sẽ được anh chú ý. Em không có dáng vẻ để người khác phải ngoái nhìn, không có sự tự tin để bước tới và nói “chào anh”, không có lý do gì để nghĩ rằng mặt trời sẽ dừng lại… chỉ vì một chiếc bóng.
Nhưng em vẫn viết. Vẫn dõi theo. Vẫn thương thầm.
Không ai biết.
Ngoài em.
Và nhật ký của em.