
Mười năm lặng thầm – không ai vỗ tay cho người kiên nhẫn
Mười năm sau ngày chia tay mối tình đầu – ông Tâm vẫn sống một cuộc đời lặng lẽ. Sáng sớm, ông có mặt ở chợ Tân Định từ 4 giờ để bốc hàng thuê. Trưa nắng, ông đạp xe đi giao gạo cho mấy bà tiểu thương trong chợ. Tối đến, ông nhận việc dọn kho, cân hàng giúp người ta, chỉ để kiếm thêm vài chục ngàn mua thuốc cho mẹ ở quê.
Có lần sốt cao, ông vẫn cố đi làm. Thấy một ông cụ già hơn đang đợi khách, ông nhường lượt xe ba gác lại, nói nhỏ:
“Cháu khỏe hơn bác, bác lấy chuyến này đi.”
Ai cũng nghĩ ông dại, nhưng dần dần, chính những điều nhỏ như thế lại tích góp nên thứ quý giá nhất trong đời – uy tín.
Từ một bao gạo đến ba đại lý
Năm đó, một bà chủ sạp gạo quen bệnh nặng, cần bán lại sạp nhỏ ở góc chợ. Không ai dám mua vì sạp đó “xui lắm, ba người trước mở đều lỗ”. Ông Tâm không sợ. Mượn hết tiền dành dụm, gom cả tiền cọc trọ, ông đứng ra nhận.
Sạp gạo đầu tiên của ông chỉ có 10 bao gạo loại thường, cân tay bằng cái cân đồng cũ kỹ. Nhưng từng hạt gạo ông bán ra đều được lựa kỹ, sàng sạch, buộc chặt và đặt ngay ngắn. Gạo nhà ông nấu không bị hôi, không trộn, không pha, giá vừa túi – lời ít nhưng bền.
Chẳng cần biển hiệu quảng cáo. Người này giới thiệu người kia.
“Gạo ông Tâm sạch, no bụng, ấm lòng” – câu nói truyền miệng từ các bà nội trợ trở thành thương hiệu.
Hai năm sau, ông mở thêm sạp thứ hai ở chợ Bàn Cờ. Ba năm tiếp theo, đại lý gạo thứ ba khai trương tại khu dân cư trung tâm quận 5.
Ông Tâm – từ một người đi giao từng bao gạo lẻ – trở thành một trong những đầu mối phân phối gạo nội địa lớn nhất khu vực nội thành.
Một ông chủ không bảng hiệu, không cổng sắt, không khoe mẽ
Căn nhà ba tầng ông mua sau 17 năm làm nghề không có cổng sắt, không có biển “đại lý gạo” treo lòe loẹt. Chỉ là một căn nhà đơn sơ, lát gạch xám, luôn thơm mùi cơm trắng vừa chín.
Mỗi lần người ta hỏi:
“Ông làm ăn lớn vậy, sao không mở thêm chi nhánh, thuê người quản lý, đầu tư quy mô đi?”
Ông chỉ cười:
“Tôi đủ rồi. Có dư để gửi về quê, để cúng giỗ cha, lo thuốc cho mẹ, và lâu lâu ăn chén cơm gạo thơm là thấy đời ấm.”
Dù là ông chủ, ông vẫn đi chợ như xưa. Gặp người bốc hàng, ông cúi đầu chào. Thấy tiểu thương nhỏ lỗ vốn, ông sẵn sàng cho nợ gạo, không lấy lãi. Trong lòng người lao động ở chợ – ông Tâm không chỉ là người bán gạo, mà là người từng ăn cơm nguội, nằm trên bao tải rách, vẫn giữ được cái cúi đầu biết điều.
Ông Tâm – biểu tượng của một kiểu người cũ, nhưng tử tế
Ông không phải người thành đạt rực rỡ. Không xe hơi, không nhà phố sang trọng. Nhưng với những người từng một lần gặp ông, từng nhận được cái bắt tay chắc nịch hay lời chúc sức khỏe mộc mạc đầu ngày – ông là biểu tượng của sự bền bỉ, của một người tử tế giữa cuộc đời nhiều bon chen.
Và trong suốt hành trình ấy, ông vẫn chưa từng kể với ai… rằng, ngày đầu rời quê lên Sài Gòn, ông đã từng ngủ bên vỉa hè với một nỗi đau – vì nghèo và vì không có cha để tựa.