
Lễ hội Văn học.
Sân khấu dựng giữa sân trường. Đèn vàng. Nhạc nền nhẹ. Những chiếc ghế nhựa đầy kín sinh viên.
Hôm nay là ngày trao giải cho cuộc thi thơ “Tôi viết về…”.
Em – người mà chưa từng ai nghĩ sẽ bước lên sân khấu – lại là cái tên cuối cùng được xướng lên cho nhất cuộc thi.
“Bản thảo có tựa đề ‘Em đứng sau mặt trời’. Một câu chuyện dịu dàng, đậm chất điện ảnh – kể về một cô gái yêu thầm, lặng lẽ dõi theo một người… như cái bóng nép sau ánh nắng.”
Em bước ra, chậm rãi, tay cầm bản in đã hơi nhàu ở mép.
Ánh sáng chiếu thẳng vào mặt, làm mờ đi mọi gương mặt phía dưới. Nhưng em không cần nhìn.
Em biết… anh đang ở đó
Em cất giọng đọc, nhỏ, ấm và run nhẹ:
Anh là nắng giữa trời cao,
Chạm vào ai cũng ngọt ngào – dịu êm.
Em là chiếc bóng bên thềm,
Ngồi yên viết lại từng đêm mộng lành.
Anh mang dáng vẻ trong xanh,
Áo sơ mi trắng – nét thanh giữa đời.
Sân trường vương chút nắng rơi,
Còn em nép gió, lặng cười phía sau…
Thích anh từ thuở ban đầu,
Chưa từng dám ngỏ – chỉ cầu được trông.
Lá rơi bên góc thư phòng,
Là em lặng lẽ vun trồng… nhớ thương.
Anh chơi bóng rổ sân trường,
Bật lên một nhịp – tim em ngã nhào.
Giữa bao ánh mắt dạt dào,
Chỉ em lặng lẽ viết vào… lòng em.
Ngày qua, em vẫn êm đềm,
Chép từng ánh mắt, từng tên rất khờ.
Một chiều nắng sẫm như mơ,
Em ôm mèo nhỏ, thẫn thờ bên hoa.
Bé run rẩy giữa kẽm nhòa,
Em đưa tay gỡ, xót xa dịu dàng.
Anh đi ngang, chẳng nói sang,
Chỉ nhìn rất khẽ… mà mang em gần.
Chiều sau – gió rít sân trần,
Bạn em bị ép – em lần bước ra.
Bọn họ cười nói xô va,
Em run tay… vẫn đứng mà chắn che.
Áo ai một sắc trắng ngà,
Giữa trời náo loạn – em là dịu êm.
Từ hôm đó, chẳng nói tên…
Anh dường như nhớ – một bên… có người.
Vì yêu – không phải để cần,
Mà là đứng ngắm… đủ phần thương nhau.
Và nếu nắng đã quay đầu…
Thì em xin phép – lần đầu… bước ra.
Cả khán phòng lặng như nín thở.
Khi em đọc đến dòng cuối cùng, ánh mắt em – vô thức – nhìn xuống dưới.
Và anh… đã đứng lên.
Không ai bảo ai, dãy ghế dần dần có người đứng dậy. Rồi người thứ hai. Thứ ba. Cả hội trường đứng cả lên – như thể tất cả đều nhận ra họ vừa nghe một điều gì đó thật… thật thiêng liêng.
Ánh đèn chiếu nghiêng về phía em.
Tay em run nhẹ. Tim em đập loạn.
Nhưng lúc đó… em chỉ thấy anh.
Anh đứng giữa dòng người – vẫn là áo sơ mi trắng, vẫn là ánh mắt ấy – nhưng hôm nay, trong mắt anh… chỉ có em.
Anh gật đầu nhẹ – không lời, nhưng đủ để em biết:
“Anh đã đọc thấy mình… trong trang viết của em.”
“Và anh cũng… đã tìm thấy em rồi.”
Em bước xuống sân khấu, không ồn ào, không pháo tay vang dội, nhưng giữa hàng trăm ánh mắt, chỉ có một ánh nhìn – khiến em biết, mình không còn đứng sau nữa.
Lần đầu tiên, nắng và bóng… bước song hành.
Không ai phía trước. Không ai phía sau.
Chỉ có… hai người.