
Sau khi Long được cứu và hồi tỉnh bên bờ thác, cả nhóm quyết định nghỉ lại một đêm ở khe đá gần đó để lấy lại sức. Ánh lửa bập bùng không đủ xua tan cái lạnh se sắt của sương rừng, nhưng lại làm sáng lên ánh mắt đang đăm chiêu của Quang.
Anh không thể ngừng nghĩ về thứ ký hiệu cổ xưa mà họ nhìn thấy trước đó — và những ghi chép của ông nội. Một trang trong cuốn sổ cũ đã nói đến một “cánh cửa bị nước che khuất, chỉ lộ ra khi trăng chạm đỉnh Thủy Môn.”
“Thủy Môn… có thể chính là thác nước này,” – Quang thì thầm như tự nói với mình.
Ngay khi ánh trăng lên cao, chiếu thẳng vào ngọn thác, một hiện tượng lạ đã xảy ra.
Dưới lớp nước trắng xóa, một tia sáng phản chiếu lấp lánh xuất hiện… và rồi, một lối vào bằng đá từ từ hiện ra sau làn nước – như một chiếc cổng bị thời gian và dòng thác che phủ từ hàng trăm năm qua.
“Mọi người thấy không?” – Lan kêu lên. “Phía sau thác! Có lối vào!”
Cả nhóm lặng người trong vài giây. Rồi không ai bảo ai, họ đồng loạt đứng dậy, lấy đèn pin, dây thừng và lần lượt băng qua dòng nước, đến trước “cánh cửa” vừa lộ diện.
Cánh cửa đá được chạm khắc bằng những ký tự cổ, có vẻ giống với những hình họ từng thấy khắc trên thân cây trong rừng Trầm U. Thảo sờ tay lên lớp rêu phủ – bên dưới là một biểu tượng quen thuộc: vòng tròn bao quanh ngọn lửa.
“Là biểu tượng của hoa Quả Ngọc!” – Minh thốt lên.
Quang lặng lẽ mở cuốn sổ tay, lật đến trang cuối cùng mà ông nội anh đã viết. Một câu duy nhất, nguệch ngoạc và mờ nhòe do nước:
“Hoa chỉ nở khi người đủ lòng bước qua nỗi sợ.”
Không cần thêm một lời giải thích, Quang tiến lên, đặt tay vào biểu tượng giữa cửa đá. Một tiếng “cạch” vang lên. Cánh cửa bắt đầu hé mở – không phải bằng cơ chế hiện đại, mà như thể đã chờ đợi ai đó chạm vào suốt bao nhiêu năm trời.
Bên trong là một hang động rộng lớn, trần đá óng ánh như được dát bạc. Ánh sáng từ đèn pin phản chiếu lên vô số tinh thể lấp lánh. Nhưng điều khiến cả nhóm ngỡ ngàng là ở giữa hang – một gốc cây cổ thụ khô cằn, nhưng từ giữa tim cây, một bông hoa Quả Ngọc đỏ rực đang nở rộ.
Không phải loài hoa nào cũng cần đất và nước để sống. Có những loài – như giấc mơ – chỉ cần niềm tin và lòng dũng cảm để tồn tại.
Long – người vừa thoát khỏi cái chết – bước đến, nước mắt lăn dài.
“Tụi mình đã tìm thấy rồi… không chỉ là hoa. Mà là chính bản thân mình.”
Ghi chú cuối chương:
“Vùng đất Kha Vọng không chỉ là điểm đến. Nó là minh chứng rằng những điều tưởng như không thể – chỉ cần đủ tin và không bỏ cuộc – thì sẽ có ngày nở hoa.”