
Tròn vai người anh – Đủ đầy như một người cha
Sau bao năm bươn chải, ông Tâm cũng không còn phải lo chuyện từng bữa ăn. Nhưng điều khiến ông mãn nguyện hơn tất cả – không phải là dãy đại lý gạo đang ăn nên làm ra, mà là hai đứa em bé nhỏ ngày nào, nay đã khôn lớn, trưởng thành và sống hạnh phúc – đúng như giấc mơ ông từng thầm gói trong mấy tờ thư cũ gửi về quê.
Cậu em giữa – Tuấn – nhờ ông Tâm mà được học hết đại học ngành Tài chính. Suốt 4 năm học, tiền học phí, tiền trọ, cả cái xe đạp mini dùng đi lại… đều do ông Tâm lo. Tuấn từng nhiều lần xin nghỉ học để phụ anh làm, nhưng ông Tâm gằn giọng:
“Nếu em thương anh thật, thì đừng bỏ học. Anh không cần thêm một người làm, anh cần một người ngẩng đầu được giữa đời.”
Giờ đây, Tuấn là trưởng phòng tài chính của một công ty nước ngoài. Dù đi làm ở một tòa nhà lớn, lương cao, ngoại ngữ giỏi, nhưng mỗi lần về quê hay gọi điện cho anh, giọng Tuấn vẫn lễ phép, kính trọng y như ngày nào. Trong tâm trí anh, ông Tâm không chỉ là người anh – mà là một hình mẫu sống, một người thầy không sách vở.
Còn cô em út – Thảo – dịu dàng, điềm đạm như mẹ, làm cô giáo tiểu học ở một ngôi trường làng. Ngày bé, cô hay sốt, hay khóc quấy, và chính ông Tâm là người thức trắng nhiều đêm ngồi quạt tay, hát ru em ngủ thay mẹ. Có lần cô hỏi:
“Anh hai ơi, sau này lớn lên em lấy chồng rồi anh còn thương em không?”
Ông cười, gõ nhẹ đầu em:
“Lớn tới đâu cũng là em anh. Em gả đi, anh sẽ gả như gả con gái của mình.”
Và ông đã giữ đúng lời hứa.
Ngày em gái đi lấy chồng
Lễ cưới của Thảo được tổ chức đơn giản nhưng ấm cúng ở sân nhà. Từng dây đèn, từng lẵng hoa, từng mâm cỗ – ông Tâm đích thân đứng ra lo hết. Anh còn chuẩn bị cả quà cho bên nhà trai, đặt may áo dài cho mẹ, thậm chí viết sẵn thiệp mời cho từng người thân trong xóm.
Hôm rước dâu, trời mưa nhẹ. Ông mặc chiếc áo sơ mi trắng, tóc đã điểm sương, dắt tay em bước ra giữa lễ đường nhỏ trước ánh mắt xúc động của quan khách. Có người rỉ tai nhau:
“Chú rể là em à? Thế người kia là cha cô dâu hả?”
Thảo nghe được, chỉ nắm tay ông Tâm chặt hơn, mỉm cười rạng rỡ:
“Dạ không. Là anh hai của em… mà cũng là người cha của cả cuộc đời em.”
Lúc tiệc tàn, khách khứa về hết, mẹ ông – tóc đã bạc, tay run run – ngồi ở góc sân. Bà không khóc, chỉ nhìn ông Tâm rất lâu, rồi nắm tay con trai mình, thì thầm như giữ lại cả đời trong một câu ngắn:
“Tâm à… mẹ có anh Hai như con, đời này mẹ không tiếc điều gì nữa hết.”
Một cuộc đời âm thầm mà vĩ đại
Giữa bao đổi thay của cuộc sống, khi nhà cửa đã khang trang, khi các em đã an yên, khi mẹ đã được nghỉ ngơi tuổi già… ông Tâm vẫn giữ lối sống giản dị. Ăn cơm với rau luộc, ngủ trên chiếc giường gỗ cũ, sáng sớm vẫn ra đại lý kiểm hàng, tối về đun nước tắm cho mẹ.
Ông không giàu về của cải, nhưng giàu hơn bất kỳ ai – ở chỗ ông đã cho đi trọn vẹn cả cuộc đời mà không giữ lại gì cho mình.
Và cuối cùng, có lẽ ông cũng đã hiểu ra:
Không cần một tình yêu trọn vẹn, không cần giấc mơ lớn lao…
Chỉ cần mình là lý do khiến những người mình yêu thương được sống đủ đầy và hạnh phúc.