
Cánh cửa đá nặng nề mở ra, hé lộ con đường hẹp dẫn vào lòng núi. Không ai nói gì, chỉ có tiếng bước chân, tiếng đèn pin bật tách tách, và nhịp tim dồn dập của cả nhóm.
Không khí bên trong lạnh hơn hẳn, như thể nơi này đã ngủ yên hàng trăm năm. Bên trong hang là một mê cung bằng đá, nhưng từng ngã rẽ đều được đánh dấu bằng những biểu tượng giống hệt trong sổ tay của ông nội Quang. Quang vừa đi, vừa lần từng trang ghi chú như thể có người đang dẫn dắt anh từ một thế giới khác.
Sau gần nửa giờ men theo hành lang hẹp, ánh sáng đèn pin bất ngờ phản chiếu lên một bức tường lớn. Trên đó là một bức họa khổng lồ được vẽ bằng thứ mực đen đã phai màu. Bức tranh khắc họa một ngôi làng nhỏ nằm bên hoa Quả Ngọc, với dòng chữ mờ nhòe bên dưới:
“Khi thời khắc đến, người mang ký ức sẽ trở về.”
“Ký ức? Có phải… ông nội?” – Quang lẩm bẩm, mắt không rời dòng chữ ấy.
Rồi bất ngờ — có tiếng bước chân vọng lại từ phía bên kia vách đá.
Mọi người quay phắt lại. Từ trong bóng tối, một người đàn ông già, tóc dài, râu bạc, tay cầm gậy, bước ra. Dù tuổi cao, nhưng ánh mắt ông sáng lạ thường, sâu như thể đã nhìn thấy tất cả.
“Các cháu đến rồi,” – ông khẽ nói, giọng khàn nhưng ấm.
“Ông đã đợi.”
Không ai kịp hỏi gì, nhưng dường như ông đã biết trước tất cả. Ông tiến lại, nhìn Quang chằm chằm.
“Cháu là đứa bé từng được bế tới làng này, năm cuối cùng trước khi nơi này đóng cửa.”
Cả nhóm sững sờ.
Quang tròn mắt:
“Cháu… từng đến đây?”
Ông lão tiến lại gần hơn, ánh mắt dừng lại rất lâu trên gương mặt Quang, rồi nhẹ nhàng thở ra một hơi dài, như thể vừa xác nhận một điều gì đó đã được ông chờ đợi suốt cả đời.
“Không… nói đúng ra… cháu không phải là đứa trẻ từng được mang đến đây.”
“Cháu rất giống một người từng sống ở đây, rất lâu rồi… một người mang ánh mắt y hệt cháu lúc này.”
Cả nhóm nín thở. Quang siết chặt quyển sổ cũ trong tay, giọng run nhẹ:
“Là… ông cháu?”
Ông lão gật đầu chậm rãi, đôi mắt hơi hoe đỏ:
“Đúng vậy. Ông của cháu từng ở đây – không phải chỉ là người lữ khách, mà là một thành viên thực sự của làng Mộc Uyên.”
“Ông ấy từng sống ở đây từ rất trẻ, từng là người giữ ký ức, từng được chọn để bảo vệ bí mật của hoa Quả Ngọc. Nhưng thời cuộc đưa đẩy… chiến tranh cuốn ông đi. Và rồi, ông trở về trong một lần ngắn ngủi…”
Ông đưa tay lên vẽ trong không trung, như phác lại hình bóng xưa:
“Lần đó, ông ấy đưa một đứa bé đến – có thể là cha cháu – rồi rời đi mãi mãi. Từ ngày đó, làng chìm vào giấc ngủ.”
Quang đứng bất động. Trong anh vang lên từng câu chuyện ông nội từng kể – về “những giấc mơ không ai tin”, về “vùng đất không nằm trên bản đồ”, và về “một điều dang dở mà ông sẽ quay lại để hoàn tất”.
“Cháu không chỉ đến đây để tìm hiểu… mà là tiếp tục điều ông cháu bỏ dở?”
Ông lão nở một nụ cười hiền hậu, đôi mắt sáng như ánh trăng rọi qua đá:
“Không phải tiếp tục. Là hoàn tất. Ký ức sẽ không còn lạc lối nếu có người quay lại thắp sáng nó. Và cháu… chính là người đó.”
Đằng sau ông, bức họa lớn bỗng phát sáng nhẹ – hoa Quả Ngọc trong tranh tỏa ra ánh sáng đỏ rực, như đáp lại sự trở về đúng lúc của hậu duệ xứng đáng.
Lan xúc động thì thầm:
“Mọi chuyện xảy ra như thể… được viết sẵn.”
Long khẽ gật đầu:
“Nhưng không phải viết cho ai đó – mà là viết cho chúng ta. Để chính chúng ta hoàn thành nó.”
Trong bóng tối của lòng núi, một câu chuyện cũ được kể lại bằng trái tim mới.